Ở Việt Nam, nhất là miền Bắc, thịt chó được một bộ phận dân cư đặc biệt ưa chuộng. Trong dân gian món này được gọi là “thịt cầy”, “cây còn” ( nói lái của “con cầy”), thậm chí dịch là “mộc tồn” (“mộc” là “cây”, “tồn” là “còn”), “nai vườn”… Họ thường truyền tụng câu thơ:
Sống trên đời ăn miếng dồi chó Chết xuống âm phủ, biết có hay không?Thịt chó thường được các đầu bếp Việt Nam chế biến thành các món: thịt luộc (biến thể là hấp hoặc phay); dồi nướng; lòng hấp; thịt nướng (biến thể là quay, chả chìa); nhựa mận (biến thể là xào lăn); xáo măng (biến thể là lẩu). Các gia vị chính để chế biến món thịt chó là: sả, riềng, mẻ, mắm tôm. Các đồ ăn và rau thơm đi kèm: bánh đa, húng chó, hành sống, mơ tam thể, củ sả, ớt trái, v.v. Tuy phổ biến khái niệm “thịt chó 7 món”, “cầy tơ 7 món”, nhưng đó chỉ là con số có tính giả định, thực tế số lượng các món thịt chó có thể nhiều ít tùy theo người đầu bếp. Tuy thịt chó thường đi liền với húng chó, riềng, sả… nhưng đặc biệt nhất vẫn là mắm tôm vì nhiều người đánh giá nếu thiếu mắm tôm thì thịt chó mất ngon một nửa.
Tại đường Nhật Tân, quận Tây Hồ, Hà Nội, dọc theo đê Yên Phụ có hàng loạt nhà hàng thịt chó mà người ta thường gọi đùa là “Liên hiệp các xí nghiệp thịt chó”, trong đó có những cửa hàng đã trở thành thương hiệu như Anh Tú, Trần Mục. Các nhà hàng ở đây được xây dựng có dạng nhà sàn, các ô cửa sổ quay ra phía ngoài của đê. Trong nhà hàng, người ta ngồi bằng tròn trên những mảnh chiếu xếp lần lượt cạnh nhau. Kiểu thưởng thức như vậy mới là cách của người sành ăn món này.
Nhiều người nghiện thịt chó ở Sài Gòn nhận xét: Đã là quán thịt chó phải mang “phong cách bầy hầy, dơ dơ” mới ngon. Nhưng theo Đài BBC: gần đây, ở khu vực chợ Ông Tạ Sài Gòn, xuất hiện một nhà hàng thịt cầy khá sang trọng.
Đồ uống thường sử dụng với thịt chó là rượu đế; bia cũng được dùng nhưng ít hơn hình như chỉ thấy ở Hà Nội mới có quán bia hơi thịt chó.
Dân nhậu đặc biệt đánh giá cao loại mồi này, theo họ thì nó là loại bắt rượu nhất. Thịt chó cũng là loại thịt duy nhất có thể gây “nghiện”, nếu đã biết ăn thịt chó nếu một tháng không ăn một lần thì quả là khó, ăn hồm trước đến chán ngay hôm sau đã lại thấy có cảm giác thèm thèm.
Tuy nhiên, theo quan niệm của mọi người, nhất là dân làm ăn, ăn thịt chó được coi là sẽ bị “vận đen” nên người ta chỉ thường ăn vào những ngày cuối tháng, từ khoảng ngày 22 Âm lịch trở đi nhằm “giải đen”. Những ngày cuối năm âm lịch thịt chó rất đắt hàng. Do thịt chó có tính “ôn” ăn với các gia vị tính nóng đi kèm nên ở Hà Nội, nếu là ngày cuối tháng mà lại có mưa thì thịt chó bán rất đắt, có khi lại không đủ cung ứng cho người mua.
Một vài người phương Tây khi tới Hà Nội cũng tò mò và thường muốn được dùng thử. Nhiều người lại coi việc giết chó là dã man nhưng không nói vì lịch sự.
Trong ca dao Việt Nam có gián tiếp nhắc đến món thịt chó:
Hiện ở Việt Nam số người thích món thịt cầy ngày càng nhiều hơn nên cung luôn hụt so với cầu ; hiện nay, ngoài việc nuôi chó thịt có khi còn phải nhập khẩu thêm từ Lào, Campuchia để cung ứng cho thị trường. Cũng chính vì đó mà nạn bắt trộm chó cũng hoành hành rất dữ, có nơi được ví như “cẩu tặc”. Vì vậy việc ăn thịt chó không nên được khuyến khích vì nó bị nhiều người đánh giá là dã man và còn có tác dụng khuyến khích nạn bắt trộm chó phát triển. Ngoài việc mất đi con vật yêu còn có vấn đề sử dụng bả để bắt chó đã làm ảnh hưởng đến chất lượng của thịt và gây độc hại cho người ăn.